Mãn Đường Hoa Thải
Chương 79 : Hàng xóm
Người đăng: Bạch Tiểu Thái
Ngày đăng: 02:37 24-05-2024
Trong đại sảnh vang lên tiếng ho khan.
Dương Tiêm mất một lúc mới trấn tĩnh lại, trầm ngâm nói: “Chuyện này để ta cân nhắc thêm.”
Người đời nói hắn tài năng không đủ, nhưng thực ra hắn hiểu rất rõ, một khi hắn dâng lên muối pháp, rất có khả năng Thánh Nhân sẽ giao cho hắn trách nhiệm thi hành chính sách này.
Hắn biết rằng, với sự ưu ái của Thánh Nhân dành cho Dương gia, chỉ cần hắn thể hiện chút năng lực quản lý thuế phú, bái tướng là điều nắm chắc trong tầm tay. Nhưng khi đó, Dương gia sẽ lập tức đối đầu với Hữu tướng phủ, đồng thời cũng khiến Đông Cung sinh lòng nghi kỵ.
Dương Tiêm quay sang nhìn Tiết Bạch, ánh mắt mang vẻ dò xét.
Tiết Bạch ung dung đón ánh nhìn này, đáp: “Quốc cữu tất nhiên có nỗi lo, nên ta chỉ nói một câu, trời cho không nhận, ngược lại sẽ gặp họa. Quốc cữu được Thánh Nhân tín trọng, lại có tài trị quốc, nếu giờ không tiến lên, sau này hối hận thì đã muộn.”
Dứt lời, hắn thực sự không khuyên thêm nữa, ngồi uống trà một hồi, thấy Dương Tiêm và Dương Ngọc Dao còn chuyện cần bàn, hắn liền lui trước ra ngoài.
Dương Tiêm nhìn theo bóng lưng Tiết Bạch, rồi quay sang Dương Ngọc Dao hỏi: “Tam nương, hôm nay muội đưa hắn đến đây, có nghĩ tới người khác sẽ bàn tán thế nào không?”
“Ta mặc kệ người khác nói gì.” Dương Ngọc Dao tỏ vẻ không chút để tâm.
Dương Tiêm nhíu nhíu mày, nói: “Đã dẫn hắn về nhà, muội có từng nghĩ đến chuyện tái giá…”
“Huynh điên rồi sao? Sao lại nói những lời nhảm nhí thế này.”
Dương Ngọc Dao biết chuyện đó là không thể, chẳng buồn nói thêm với Dương Tiêm, tránh làm bản thân phiền lòng, liền đứng dậy rời đi.
Đi ngang qua hành lang, nàng thầm nghĩ, sau này vẫn phải đích thân lo liệu hôn sự cho Tiết Bạch, chọn cho hắn một thê tử tính tình dịu dàng, như vậy mới dễ chung sống lâu dài.
Đang suy nghĩ, nàng ngẩng đầu lên, thấy Tiết Bạch đứng bên đình, lắng nghe vài tỳ nữ đang trò chuyện phía xa.
“Nghe gì vậy?”
“Các nàng nói, có một thiếu niên tuấn tú, là con trai của tướng quân Thiên Ngưu Vệ, mất tích đã lâu, hôm qua mới được tìm thấy, người ta hỏi hắn đã ở đâu, hắn đáp mấy ngày nay đều ở trong phủ của ngươi.”
Dương Ngọc Dao bật cười, ghé sát tai Tiết Bạch thì thầm: “Người ở trên giường ta thế nhưng là ngươi á.”
“Vậy sao không chính danh?”
“Ta chẳng sợ thiên hạ nói gì.” Dương Ngọc Dao hờ hững nói: “Lười quản nàng, Đạt Hề Doanh Doanh đâu phải lần đầu đổ oan cho ta.”
“Ngươi nói nàng nhắm vào ngươi, nhưng còn chưa nói hai người từng có hiềm khích gì?”
“Ai biết nàng cớ gì hận ta.” Dương Ngọc Dao uể oải đáp: “Người của Thọ vương đều không mấy bình thường…”
~~
Tiết Bạch lại ở lại phủ Quắc Quốc phu nhân thêm vài ngày.
Đến đầu tháng Hai, Dương Ngọc Dao rốt cuộc cũng không thể giữ hắn được nữa.
Trong thời gian này, Dương Tiêm đã dâng lên Thánh Nhân một tấu sớ mang tên《Luận về muối pháp》 thu hút sự chú ý của mọi phương triều đình.
~~
Mùng một tháng hai, Vĩnh Hưng phường, Thập Vương Trạch.
Một chiếc xe ngựa dừng lại trong con ngõ nhỏ, Đạt Hề Doanh Doanh giả trang thành tỳ nữ đứng bên xe, khẽ liếc mắt quan sát, trong khi Thi Trọng đưa một thỏi vàng cho quản sự của Thập Vương Trạch.
Bởi Thọ Vương Lý Mạo, năm nay đã gần ba mươi, vẫn còn sống trong Thập Vương Trạch, mọi hành tung của hắn đều bị quản sự giám sát chặt chẽ, không được giao thiệp với quan lại, cũng hiếm khi tiếp xúc với bên ngoài.
“Thọ Vương không tiện tiếp khách, chỉ có thể nhận hoa quả mang vào.”
Ngay sau đó chiếc xe ngựa từ từ rời đi, còn Đạt Hề Doanh Doanh được quản sự dẫn vào trong.
….
Đi vào đại sảnh, nàng nhìn thấy Lý Mạo với dáng vẻ uể oải, đang ngồi xem các vũ kỹ biểu diễn, nhưng ánh mắt lại trống rỗng vô hồn.
“Thọ Vương.”
Lý Mạo phất tay ra hiệu cho các vũ kỹ lui xuống.
Đạt Hề Doanh Doanh lập tức bước tới, muốn thân mật với hắn, nhưng bị đẩy ra.
“Không có tâm trạng.” Lý Mạo lạnh nhạt nói.
“Vâng.”
Trong lòng Đạt Hề Doanh Doanh dâng lên nỗi oán trách thầm lặng, lần nào cũng mượn cớ thoái thác.
Khi mới quen hắn, Lý Mạo không hề như vậy, lúc đó hắn rất có dã tâm, thường nói nàng giống Vương phi tỷ tỷ, mỗi lần đều bắt nàng quay lưng lại, rồi khẽ gọi bên tai “Ngọc Dao”.
“Tra được gì chưa?” Lý Mạo chuyển sang chính sự.
“Đã tra hết những người mà Tiết Bạch từng qua lại, ngoài Dương Ngọc Dao và Đỗ gia, thì trong đó có không ít quan viên như Trường An huyện úy Nhan Chân Khanh, thậm chí mấy hôm trước còn đến gặp cả Dương Tiêm... Nô gia cho rằng, đằng sau hắn thật sự tồn tại thế lực tàn dư của phế Thái tử Lý Anh, nên mới sở hữu sức ảnh hưởng lớn như vậy.”
Nói đến đây, Đạt Hề Doanh Doanh liếc nhìn Lý Mạo, thấy hắn không có phản ứng gì, liền tiếp tục: “Hơn hai tháng trước, Lũng Hữu lão binh sát nhân án, có người nói là do Đông Cung hoặc Dương Thận Căng gây ra, nhưng nô gia thấy, điều động đám tử sĩ ấy chính là dư đảng của phế Thái tử, khi đó Tiết Bạch và Đỗ Đằng đều có mặt, hơn nữa còn hưởng lợi nhiều nhất. Mà kẻ gây chuyện tại Thanh Môn Tửu Lâu, vẫn là những tử sĩ này, Tiết Bạch và Đỗ Đằng vẫn có mặt, vẫn hưởng lợi. Hai người trẻ tuổi không thể nào có khả năng như thế, tất cả chứng tỏ điều gì? Kinh Triệu Đỗ thị từ lâu đã là thế lực của phế Thái tử, vì vậy mới nhận nuôi con trai của Tiết Tú.”
Lý Mạo cuối cùng lên tiếng: “Đây chỉ là suy đoán của ngươi, bởi không làm được việc, nên ngươi bắt đầu hồ biên loạn tạo.”
“Những điều này đều do nô gia tận mắt chứng kiến.” Đạt Hề Doanh Doanh nói: “Họ đã cử tử sĩ bắt cóc Tiết Linh, ngay cả nô gia cũng không thể tìm ra.”
“Vậy ngươi nói xem, dư đảng của phế Thái tử làm như thế vì cái gì?”
“Vì để đưa Khánh Vương Lý Tông lên làm Thái tử!”
Lý Mạo quay sang nhìn Đạt Hề Doanh Doanh, định quát tháo nhưng lại ngẩn ra.
Hắn không ngờ nữ nhân xuất thân hèn kém này giờ lại to gan đến mức dám bàn chuyện phế lập trước mặt hắn.
Ngay cả hắn đường đường là hoàng tử cũng không dám!
Sau giây phút sững sờ, hắn bắt đầu suy nghĩ.
Lý Tông là hoàng trưởng tử, nhưng vì bị thương trên mặt khi đi săn, đã mất tư cách trở thành Thái tử. Bởi vậy, ngôi vị thái tử sau đó được trao cho nhị hoàng tử Lý Anh, rồi tam hoàng tử Lý Hanh.
Sau vụ án Tam Thứ Nhân, Lý Anh bị giết, các tiểu nhi tử của hắn trở thành cô nhi, được đưa cho Lý Tông nuôi dưỡng.
Mặc dù những gì Đạt Hề Doanh Doanh nói chỉ là suy đoán, nhưng lại vẽ ra một khả năng hợp lý, Lý Tông cố tình để ngoại thất tử của Tiết Tú xuất hiện gây sóng gió, buộc triều đình phải bình phản vụ án Tam Thứ Nhân.
Lý Tông còn muốn khiến Hữu tướng phủ và Đông Cung lưỡng bại câu thương. Điều này lý giải vì sao Tiết Bạch vừa trợ Lý Lâm Phủ đối phó Đông Cung, vừa cùng Dương gia hợp tác đề xuất muối pháp.
“Không.”
Lý Mạo lập tức lắc đầu, khẳng định chắc nịch: “Lý Tông không làm được, hắn không thể thao túng những việc này khi còn bị giam lỏng ở Thập Vương Trạch. Không ai hiểu rõ sự giám sát ở đây nghiêm ngặt đến mức nào hơn ta, hắn tuyệt đối không có khả năng làm được.”
Đạt Hề Doanh Doanh nói: “Lý Tông không cần tự mình sắp đặt, chỉ cần có người ủng hộ hắn...”
“Đủ rồi.”
Lý Mạo không vui, ngồi phịch xuống, uống một chén rượu, “Bản vương bảo ngươi điều tra, không phải bảo ngươi đoán mò.”
“Vâng.”
Lý Mạo nói tiếp: “Ngày mai giờ Ngọ, ngươi đến Hữu tướng phủ một chuyến. Sau này tra thế nào, do Hữu tướng sắp xếp.”
“Thọ Vương, nô gia nghĩ, Hữu tướng chưa chắc sẽ toàn tâm toàn ý…”
Chưa nói hết câu, Lý Mạo đã lười biếng phất tay.
Đạt Hề Doanh Doanh sững lại, nhìn nam nhân vô chí khí trước mặt, chỉ cảm thấy chán chường, nàng hành vạn phúc lễ, rồi rời đi.
Ra khỏi Thập Vương Trạch, nàng không nhịn được quay đầu nhìn lại, nhưng chẳng thấy gì.
Kỳ thực trong lòng nàng biết rõ, Lý Mạo đã không còn hy vọng tranh ngôi Thái tử, cả đời chỉ có thể sống lây lất như một cái xác không hồn.
Vậy vì sao vẫn giúp hắn làm nhiều chuyện thế này?
Vì đã quen rồi. Dù sao, nàng cũng là người mà hắn bỏ tiền chuộc về….
….
Xe ngựa chậm rãi dừng lại ở Đạo Chính phường.
Thi Trọng thấy tâm trạng Đạt Hề Doanh Doanh không tốt, cẩn thận hỏi: “Phu nhân, nô tài có nên tìm một mỹ thiếu niên đến cho người…”
“Được đấy, ngươi đi bắt Tiết Bình Chiêu về đây.”
“Chuyện này… Nhưng hắn đang ở phủ Quắc Quốc phu nhân…”
Đang nói, chủ tớ hai người quay đầu lại, liền thấy một thiếu niên tuấn tú đứng ở đầu ngõ, đang nhìn bọn họ.
~~
Tiết Bạch bước đến trước lầu gác, quay lại nói với hai hộ vệ mà Dương Ngọc Dao phái cho hắn: “Các ngươi chờ ở đây một lát.”
Đạt Hề Doanh Doanh nghe vậy, dừng bước giữa cầu thang, quay đầu cười nói: “Ngươi không sợ ta nuốt chửng ngươi sao?”
“Cầu còn không được.”
“Ha.”
Đạt Hề Doanh Doanh miễn cưỡng cười một tiếng, không dám nói thêm.
Nàng cảm thấy Tiết Bạch mang đến một loại áp bách khó chịu.
Tỉ như, khi bắt mỹ thiếu niên về chơi đùa, nàng tận hưởng khoái cảm kiểm soát từ quyền thế mang lại. Khi đó, nàng không còn là kẻ tù binh thấp hèn, mà là chủ nhân cao cao tại thượng.
Nhưng đối mặt với Tiết Bạch, nàng thấy mình bị nhìn thấu, bị phơi bày, như thể không mặc gì, trần trụi trước ánh mắt của hắn khiến nàng vô cùng xấu hổ.
Dù Tiết Bạch không thực sự nhìn nàng, nàng vẫn muốn buộc thắt lưng lên cao một chút.
….
“Phụ thân ngươi còn nợ ta năm ngàn quan.” Đạt Hề Doanh Doanh ngồi xuống, lên tiếng trước, cố gắng tạo sự chủ động.
Khuôn mặt nàng nở nụ cười, nhưng giọng điệu lại tỏ ra áp đảo.
“Ngươi là người của Lý Mạo?” Tiết Bạch hỏi thẳng.
Đạt Hề Doanh Doanh nhíu nhíu mày, hơi bất ngờ, nhưng nhanh chóng lấy lại bình tĩnh: “Ta không hiểu ngươi nói gì, ngươi định quỵt nợ sao?”
“Ngươi muốn tra ta, bởi ta là con trai của Tiết Tú, mà chính Tiết Tú đã bị các ngươi hại chết vì trợ Lý Mạo tranh ngôi thái tử?”
Đạt Hề Doanh Doanh cố giữ bình tĩnh, cố gắng kiểm soát cuộc trò chuyện: “Sao ngươi không gọi hắn là phụ thân?”
Tiết Bạch đáp lại một cách sắc bén: “Các ngươi sẽ chẳng bao giờ có tiền đồ. Ngay cả Lý Lâm Phủ còn có khả năng đăng cơ hơn là Lý Mạo. Ngươi có nhận thức được bản thân có bao nhiêu phân lượng không?”
“Ngươi...”
“Ngươi mở sòng bạc xa hoa ở Trường An, tự cho mình rất có thực lực, hay cảm thấy Lý Mạo rất có thực lực? Kinh Triệu phủ, Vạn Niên huyện, Nam nha Thập Lục vệ không động đến ngươi chẳng qua vì Lý Lâm Phủ xem phe Võ Huệ phi là đồng minh, cho phép các ngươi kiếm chút tiền tài. Nhưng kiếm tiền được quá nhiều, ngươi lại thực sự nghĩ mình quyền thế ngập trời, chuyện gì cũng dám nhúng tay. Trước mặt quyền lực tuyệt đối, kẻ đầu tiên bị nghiền nát thành bột mịn chính là những con tốt như ngươi.”
Đạt Hề Doanh Doanh siết chặt nắm tay, định phản bác.
Nhưng Tiết Bạch lại ngắt lời nàng lần nữa.
“Lý Lâm Phủ đang hoảng hốt, tấu sớ về muối pháp của Dương Tiêm đã đánh trúng chỗ đau của hắn, hắn căm ghét nhất là có người được Thánh Nhân tin tưởng hơn mình, giỏi quản lý tài chính hơn mình. Hắn đã biết ý tưởng này là của ta, nhưng không tin một thiếu niên lại có tầm nhìn chính trị xa như vậy, ta dám chắc ngày mai hắn sẽ nói với ngươi rằng ‘Sau lưng Tiết Bạch ắt có kẻ giật dây, nhất định phải tìm ra kẻ này’…..”
…
Lời nói của Tiết Bạch một lần nữa khiến Đạt Hề Doanh Doanh rối loạn mạch suy nghĩ.
Nàng nhận ra, Tiết Bạch đã chuẩn bị kỹ càng. Hắn không chỉ có kế hoạch rõ ràng mà còn sẵn sàng mọi lời lẽ, khiến nàng bất ngờ và cuốn theo.
Mình phải phá vỡ nhịp độ này, giành lại thế chủ động.
Nhưng Tiết Bạch đã đứng dậy, chuẩn bị rời đi, đồng thời để lại một lời cuối cùng.
Giọng hắn rất bình thản, nhưng lại chứa đựng sự uy hiếp.
“Ngày mai ta sẽ quay lại. Đến lúc đó, ngươi có thể nói cho ta nghe tất cả những gì ngươi nghe được ở Hữu tướng phủ. Nếu ngươi dám nói dối nửa lời... tới khi ngươi gặp nạn, ngươi sẽ hiểu Lý Mạo bất lực đến thế nào.”
Đạt Hề Doanh Doanh đứng dậy, nói lớn: “Chúng ta còn chưa nói xong!”
Tiết Bạch đã từ từ bước xuống cầu thang.
Trong mắt Đạt Hề Doanh Doanh đầy nỗi nghi hoặc, suy tư về câu nói cuối cùng của hắn, cớ gì lại giống như đang nói “Cho ngươi một cơ hội cuối cùng” vậy?
Những chuyện xảy ra ở Hữu tướng phủ, làm sao Tiết Tú chi tử có thể phân biệt được thật giả?
Chẳng lẽ thế lực của bọn họ đã đáng sợ đến mức này rồi?
~~
Sáng sớm hôm sau.
Đạt Hề Doanh Doanh đã ngồi trên gác từ lâu, chăm chú nhìn về phía Phong Vị Lâu, cho đến khi Thi Trọng bước lên lầu.
“Tiết Bạch đến chưa?”
“Hắn giống như không đến, phu nhân, nô tài nghĩ hắn chỉ đang lừa chúng ta. Một khi Hữu tướng đã ra tay, hắn không thể nhảy nhót được lâu nữa.” Thi Trọng nói, “Hay là chuẩn bị đi Hữu tướng phủ thôi.”
Đạt Hề Doanh Doanh lắc đầu, liếc nhìn xa xăm, rồi bất ngờ quay người xuống gác.
“Tất cả đừng theo ta.”
Từ trên người Tiết Bạch, nàng học được một điều, đôi khi để tìm hiểu một chuyện, tốt nhất là cứ hỏi thẳng.
….
Trong con ngõ nhỏ, Đỗ Ngũ Lang đang dắt ngựa đi thì bất ngờ có một bóng người vội vã đâm sầm vào hắn.
“Ây! Ủa, là ngươi?”
“Ngươi biết ta là ai sao?” Đạt Hề Doanh Doanh hỏi.
Nàng biết Đỗ Ngũ Lang hơi ngốc, nhưng từ đầu đã nhận ra hắn không phải người tầm thường. Những gì nàng thấy sau này càng chứng minh, hắn thực sự là một thành viên của dư đảng ủng hộ phế Thái tử.
“Thực ra, ta biết đấy.”
Đỗ Ngũ Lang gãi gãi đầu, cố tránh ánh mắt khỏi người Đạt Hề Doanh Doanh, rất sợ nhìn đến chỗ sung mãn như sắp tràn ra của nàng, thành thật nói: “Tiết Bạch đã kể ta nghe, ngươi là bà chủ sòng bạc thường ở Thanh Lương Trai bên cạnh. Ừm… rất lớn, ý ta là Thanh Lương Trai rất lớn. Tóm lại, hắn tả một chút, ta liền biết là ngươi rồi.”
Đạt Hề Doanh Doanh cảm thấy Đỗ Ngũ Lang chắc là một người dễ nắm bắt, cuối cùng cũng khôi phục nụ cười tự tin, hỏi: “Hắn còn nói gì nữa?”
“Hắn bảo ta cẩn thận, vì chỗ dựa sau lưng ngươi rất lớn.”
Đạt Hề Doanh Doanh hỏi tiếp: “Hôm đó tại Khang Gia tửu lâu cướp đi Tiết Linh, ngươi cũng có phần?”
“Ngươi đừng nói bậy.”
Đạt Hề Doanh Doanh quan sát kỹ một chút, ngốc tử này bình thường vốn đã hoảng hoảng trương trương, bởi vậy lúc nói dối trái lại không dễ nhìn ra.
Nàng định thử thăm dò thêm, nhưng Đỗ Ngũ Lang đã lùi lại hai bước, ra vẻ muốn tránh xa nàng.
“Ngươi đừng bắt chuyện với ta nữa, tửu lâu là ngươi bán cho chúng ta, tất cả đều là hàng xóm, sau này cứ hảo hảo hòa thuận với nhau, được chứ?”
“Hòa thuận?”
“Phải, đợi đến chiều tối, Tiết Bạch sẽ tự nói rõ với ngươi, hàng xóm tốt.”
Đỗ Ngũ Lang vội vàng dắt ngựa rời đi, nghiêng đầu sang một bên, dường như quyết không dám liếc nhìn thân hình Đạt Hề Doanh Doanh thêm lần nào nữa.
~~
Gần giờ Ngọ, Hữu tướng phủ.
Cát Ôn ngậm một miếng đinh hương trong miệng, chân không ngừng rung lên vì hồi hộp.
Kể từ khi được thả khỏi ngục, hắn luôn nung nấu ý định báo thù rửa hận cho nhi tử, hơn nữa rất rõ cừu nhân giết con mình là ai. Hữu tướng muốn điều tra kẻ đứng sau Tiết Bạch, Cát Ôn cũng hiểu điều này cần thiết, bởi kẻ đó cũng liên quan đến mối thù giết con của hắn.
Đáng tiếc đầu năm nay, vì bận rộn quốc sự, Hữu tướng đã giao việc này cho người khác xử lý.
Không nghĩ tới, khi Hữu tướng phủ còn chưa hành động, thì Tiết Bạch đã bất ngờ ra tay trước, xúi giục Dương Tiêm dâng tấu đề nghị thu thuế muối, dẫu Thánh Nhân chưa đồng ý, nhưng rõ ràng đây là muốn đào gốc rễ của Hữu tướng!
Tổng nhi ngôn chi, Cát Ôn đã không thể chờ đợi thêm nữa.
….
Cuối cùng, vũ phòng môn bị mở ra, Cát Ôn hướng về đại sảnh.
Từ lối nhỏ bên kia, một phụ nhân yểu điệu bước tới, chưa thấy người, hương thơm đã thoảng qua trước. Khi nàng đến gần, sánh vai đi cùng, Cát Ôn liếc nhìn, không kìm được nuốt nước bọt, tim bỗng đập mạnh một cách khó hiểu. Mối thù giết con luôn ám ảnh trong đầu hắn, giờ đây bỗng như tan biến một nửa, thay vào đó là những ý nghĩ mơ hồ.
Đi thêm một đoạn, một nam tử trung niên mặc quan bào màu xanh nhạt đã đứng chờ ở đó.
Cát Ôn quan sát khí chất của một nam một nữ này, thầm nghĩ Hữu tướng rốt cuộc đã chịu phái những nhân vật lợi hại phối hợp với mình điều tra Tiết Bạch.
Ba người cùng bước vào đại sảnh, cùng hành lễ.
“Bùi Miện tham kiến Hữu tướng.”
“Đạt Hề Doanh Doanh tham kiến Hữu tướng.”
“Cát… Cát Ôn tham kiến Hữu tướng.”
~~
Chiều tối, Phong Vị Lâu.
“Chủ nhân, thực hạp đã được gửi trả lại.”
“Đưa ta xem.”
Đỗ Cấm lấy ra một mẩu giấy từ trong thực hạp, hướng Tiết Bạch vẫy vẫy tay.
Hai người giờ đây rất ăn ý, chỉ một cử chỉ cũng hiểu được ý nhau.
Tiết Bạch đọc xong mẩu giấy, liền rời khỏi gác, bước vào đại sảnh, vẫy tay gọi Đỗ Ngũ Lang: “Đi cùng ta một chuyến.”
“Ta có thể không đi không?” Đỗ Ngũ Lang miễn cưỡng hỏi.
“Ta không thường ở đây, dẫn ngươi qua chào hỏi hàng xóm một chút.”
“Ồ.”
Hai người tiến sang viện lạc sát vách, bước lên tiểu gác.
Trên gác, Đạt Hề Doanh Doanh đã pha trà ngồi đợi.
Tiết Bạch thản nhiên ngồi xuống, nói: “Nghe nói Cát Ôn nghĩ ra một cách hay, muốn bịa một tội danh đem Đỗ gia lại giải đến Kinh Triệu Phủ thẩm?”
Tay Đạt Hề Doanh Doanh khẽ run, nước trà đổ ra, ướt cả váy.
_________
*bình phản: sửa đổi các phán xét sai lầm, oan ức hoặc nhận định không chính xác trong quá khứ, nhằm trả lại sự thật cho lịch sử và đánh giá công bằng cho những người liên quan.
*thực hạp: 食盒.
Bình luận truyện